Roberto Baggio: “Đuôi ngựa thần thánh” và cuộc đời đầy sự nghiệt ngã

Roberto Baggio, người đại diện cho biểu tượng của bóng đá đẹp Italia nhưng cũng là một minh chứng sống về sự nghiệt ngã của số phận. Sự nghiệp của ông như một bộ phim lãng mạn nhưng kết thúc trong nước mắt. 

Ngày 18/2/1967, Roberto Baggio chào đời tại thị trấn Caldogno vùng Veneto phía bắc Italia trong một gia đình có 8 anh chị em. Ông có một tuổi thơ đầy êm đềm khi được bố mẹ ủng hộ theo sự nghiệp quần đùi áo số. Baggio gia nhập đội trẻ Caldogno năm 9 tuổi và gây dựng được tiếng vang sau đó ở tuổi 11 khi đã ghi được 45 bàn thắng, 20 kiến tạo chỉ sau 26 trận đấu. Ông được chọn vào lò đào tạo Vicenza, trở thành niềm hy vọng và tự hào của đội bóng khi ghi đến 110 bàn thắng sau 120 trận, giành suất đá chính ở đội một tại Serie C1 khi chỉ mới 16 tuổi.

Ông tiếp tục phát triển sự nghiệp của mình với tốc độ ổn định cho đến khi gặp cơn ác mộng đầu tiên vào năm 18 tuổi. Chấn thương nghiêm trọng trong trận gặp Rimini de dọa đến sự nghiệp thi đấu của anh. Ở cái tuổi 18, Roberto Baggio được các bác sĩ phẫu thuật cho lời khuyên rằng anh nên nghỉ thi đấu vĩnh viễn, và bối cảnh xảy ra không thể tồi tệ hơn khi chỉ còn 2 ngày nữa là hợp đồng chuyển nhượng giữa Baggio và Fiorentina hoàn tất. Tuy nhiên, ‘The Viola’ đã nhất quyết đặt trọn niềm tin vào chàng tiền đạo trẻ và cuối cùng anh đã không phụ lòng đội bóng. Fiorentina giữa những năm 80, một câu lạc bộ hạng xoàng đang ngụp lặn tại Serie A và chưa bao giờ được xem là một anh tài thực thụ. Nhưng với sự có mặt của tài năng trẻ đến từ Vicenza, họ trỗi dậy thành một thế lực mới.

Chỉ trong mùa giải đầu tiên Baggio cập bến, “The Viola” đã cán đích Seria A ở vị trí thứ 5 và vào chơi bán kết Coppa Italia. Ông nổi lên như một vị cứu tinh, được so sánh có vai trò như Diego Maradona từng làm tại Napoli. Vào cái giai đoạn những ngôi sao nhạc rock đẹp trai phóng túng đang là thần tượng của các cô gái, một Baggio của mái tóc xoăn dài, mang trên mình vẻ đẹp điện ảnh và lãng mạn Địa Trung Hải bỗng chốc hiện ra trên sân cỏ khô cằn của đất nước hình chiếc ủng. Ông tung hoành khắp chốn của thời tang bồng tuổi trẻ bằng các bước chạy thanh thoát, những cú rabona hay trivela đầy kỹ thuật như một người nghệ sĩ Brazil, và những bàn thắng đầy ngẫu hứng. Baggio không chỉ là một ngôi sao bóng đá khi đó, mà còn trở thành một biểu tượng cho sức đẹp của Italia.

Mùa giải 1988/89, dưới triều đại của huấn luyện viên Sven-Goran Eriksson, Roberto Baggio đã đạt được bước tiến lớn trong sự nghiệp khi ghi 9 bàn tại Coppa Italia và 15 bàn tại Seria A, đạt thành tích thứ 3 chung cuộc cho danh hiệu “Vua phá lưới”. Ngoài ra, sự bùng nổ của Roberto Baggio giúp “The Viola” cán đích ở vị trí thứ 7 và giành suất chơi Europa League.

Cựu tiền vệ Fiorentina, Miguel Montuori, nói về Baggio: “Cậu ấy chơi hay hơn Maradona. Không có gì phải nghi ngờ nữa, Baggio là số 10 hay nhất Serie A.”. Mặc dù Fiorentina rơi vào cơn khủng hoảng ở mùa giải 1989/90, Baggio vẫn một tay kéo đoàn quân áo tím vào chơi chung kết Champion League và chỉ chịu thua trước Juventus. Khi Baggio đã trở thành một phần trong đội bóng Fiorentina, các cổ động viên của họ đã mất ít nhất hai ngày để “thích nghi” với thông tin anh đầu quân sang Juventus FC với cái giá kỷ lục – 17 triệu USD. Baggio được trao chiếc số 10 huyền thoại của huyền thoại Michel Platini. Tức giận, khóc lóc, nguyền rủa là những hành động mà người Florence dành cho Baggio bởi chung quy lại, họ đã xem Baggio như một bảo vật và chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ để anh rời đi.

Các fans của Fio ở Florence thậm chí đã tổ chức biểu tình ba ngày ba đêm để phản đối vụ chuyển nhượng này. Tại Juve, Baggio có được tất cả: danh hiệu lớn, tiền bạc, danh tiếng… nhưng trái tim anh vẫn mãi thuộc Fiorentina . Khi bước ra ngoài đường pitch, Roberto Baggio đã tiến đến nhặt một chiếc khăn bị cổ động viên Fiorentina ném xuống và cử chỉ này đã làm cho người Florence thêm yêu quý anh. Ngược lại, cổ động viên của Juventus đã miễn cưỡng chấp nhận Baggio nay càng thêm lý do để chỉ trích. Đáp lại, Baggio chỉ phát biểu ngắn gọn: “Trái tim tôi luôn luôn mang màu Tím.”.

Mùa 1991/92, Baggio là ngôi sao lớn nhất Serie A khi ghi 18 bàn thắng, tuy nhiên Juventus đã không thể giành Scudetto với AC Milan cũng như chịu thúc thủ trước Parma tại chung kết Coppa Italia. Mùa giải 1992/93 cũng là một mùa giải bùng nổ với riêng Baggio khi anh cùng “Bianconeri” giành được Europa League, tiếp tục về nhì trong cuộc đua tới danh hiệu “Vua phá lưới” Serie A. Tính riêng trong năm dương lịch 1993, Roberto Baggio đã ghi đến 39 bàn thắng, được FIFA bình chọn là cầu thủ xuất sắc nhất châu Âu và thế giới.

Trong các cầu thủ Italy từ cổ chí kim, có lẽ, không ai sánh bằng Baggio trong việc tạo ra cơn sốt phấn khích cho người hâm mộ. Qua các màu áo Fiorentina, Juventus hay đội tuyển Italy, anh đều có những pha solo qua hai-ba cầu thủ để ghi bàn. Nơi đôi chân Baggio, những bàn thắng đến từ các pha đá phạt hàng rào mẫu mực. Và cũng là Baggio, trong màu áo Brescia ở những năm tháng cuối sự nghiệp, đã ghi được một bàn thắng từ… cú đá phạt góc. Baggio vẽ nên những đường chuyền, khắc ra những bàn thắng. Anh tỏa sáng ở Fiorentina, anh gây điên đảo ở Juventus, giành Quả bóng vàng Châu Âu năm 1993, và là linh hồn của tuyển Italy trong màu áo thiên thanh. Anh là cả một hiện tượng.

Nhìn anh thi đấu, “thánh” Johan Cruyff phải thốt lên: “Baggio là một pháp sư. Một trong những thi sĩ cuối cùng còn lang thang trên sân cỏ. Cậu ấy là sự phản bác hay nhất cho những ai nghĩ rằng bóng đá Italy chỉ sinh ra những hậu vệ vĩ đại. Baggio chính là cầu thủ phóng túng nhất thế giới”.

Nhưng rồi Marcelo Lippi xuất hiện, gạt anh ra khỏi kế hoạch phát triển đội bóng và đưa Del Piero lên làm người thay thế. Baggio từ đó coi Lippi là cái gai trong mắt và rời Juve. au 5 mùa giải chơi cho Juventus, Roberto Baggio ra sân 200 lần và ghi được 110 bàn thắng, đứng vào danh sách 9 chân sút vĩ đại nhất câu lạc bộ, xêp thứ 6 trong những cầu thủ ghi bàn nhiều nhất tại Coppa Italina. Anh đến Milan sau đó và giúp đội bóng vô địch Serie A. Thế nhưng, khi Oscar Tabarez đẩy Baggio sang cánh trái và xuống chơi hộ công ngay sau George Weah, anh đã không còn giữ được phong độ. Ngay lập tức, Tabarez cho anh ngồi ghế dự bị thường xuyên và khi đó Zidane đã thốt lên trước những gì đang diễn ra tại San Siro: “Việc Baggio phải ngồi dự bị tôi có dành cả đời cũng không bao giờ hiểu được.”.

Những HLV giàu cá tính kiểu như Marcelo Lippi, Fabio Capello, Trapattoni hay cả Sacchi ở đội tuyển Italia đều không dung hoà nổi với Baggio, họ thật sự không thể gò anh vào với những chiến thuật sặc mùi Italia của họ, Baggio như là một người đi lạc vào thế giới bóng đá khác. Anh là một nghệ sĩ trong một môi trường bóng đá thực dụng đến lạnh lùng của những người Italia khi đó.

Baggio chỉ hợp với các CLB nhỏ bé, nơi anh được làm trung tâm và thỏa sức tung hoành thứ bóng đá lãng mạn mà mình theo đuổi. Roberto Baggio phù hợp với những đội bóng tỉnh lẻ địa phương nhiều hơn, từ Fio đến Bologna và sau này là Brescia, câu lạc bộ cuối cùng mà anh thi đấu trước khi giã từ sự nghiệp. Ở những đội bóng nhỏ hơn kiểu như vậy, Baggio được đá như anh muốn, nhẹ nhàng và lãng tử, thông minh và vô cùng kỹ thuật, anh là ông chủ, là linh hồn của đội bóng.

Thành công trong màu áo CLB là vậy, nhưng trong màu ĐT Italia, câu chuyện về Baggio thực sự là một sự nghiệt ngã về số phận. Trưởng thành từ World Cup 1990, Roberto Baggio được xem là niềm hy vọng của “Azzuri” tại Mỹ 1994 và được kì vọng cực lớn để giúp Italia vô địch lần thứ 4 trong lịch sử.

Roberto Baggio là một trong những nguyên nhân khiến cho vòng chung kết WC94  thành công rực rỡ, nét lãng tử toát lên từ anh trong mái tóc đuôi ngựa cùng với ánh mắt sâu thẳm đầy tự sự đã chiếm trọn trái tim của những người Mỹ, vốn không yêu thích bóng đá quá nhiều lúc đó.
Đến với nước Mỹ với hành trang là hai danh hiệu quả bóng vàng Châu Âu và cầu thủ xuất sắc nhất thế giới. Roberto Baggio là niềm hi vọng số 1 của những người Ý, thế nhưng chỉ đến với vòng knock out thì anh mới thực sự là chính mình, và không phải ai khác, chính Baggio là người đã đốt cháy những sân vận động mà anh đặt dấu chân qua.

Anh ghi 5 bàn ở vòng 1/8, tứ kết và bán kết, quyết định toàn bộ số phận của Italy trước Nigeria, Tây Ban Nha và Bulgaria cực mạnh với Hristo Stoichkov. Sân cỏ nước Mỹ phát cuồng vì “Tóc đuôi ngựa thần thánh”. Với Baggio, những cô gái Mỹ không hề có khái niệm về bóng đá trước đó biết được rằng tỷ số 0-0 chỉ hạn hữu lắm mới xuất hiện, những cầu thủ bóng đá hoàn toàn có thể đẹp trai hơn cả những ngôi sao Hollywood và kiểu tóc đuôi ngựa thực sự có thể khiến người ta mê đắm.

Ngày 17/7/1994, sân Rose Bowl, Pasadena chứng kiến trận chung kết World Cup giữa Brazil và Italy. Nếu tiếp tục ghi bàn và đưa Italy lên ngôi vô địch, Baggio chắc chắn sẽ trở thành cầu thủ vĩ đại bậc nhất mọi thời đại. Màn trình diễn của anh sẽ sánh ngang với Diego Maradona và Garrincha, những danh thủ từng một mình gánh đội vô địch World Cup.Số phận không ưu ái Baggio. Trận chung kết là màn trình diễn tuyệt đỉnh của hàng phòng ngự Italy dưới sự chỉ huy của đội trưởng Franco Baresi. Trận đấu buộc phải kết thúc trên chấm luân lưu. Đó là chung kết World Cup đầu tiên có tính chất căng thẳng đến vậy. Bất cứ sai lầm nào cũng sẽ có cái giá rất đắt.

Brazil sút hỏng quả đầu tiên nhưng thành công trong ba lượt sau đó. Trong khi Daniele Massaro sút hỏng ở lượt thứ tư của Italy. Điều ấy đặt trách nhiệm lên vai của Baggio. Nếu anh sút hỏng, Italy sẽ mất cúp vàng. Không nhiều người Italy nghĩ điều ấy có thể có xảy ra. Baggio là chuyên gia sút phạt đền. Nhưng nghiệt ngã thay, chính anh cũng là người chôn vùi giấc mơ đó. Cú sút hỏng trên chấm luân lưu trong trận chung kết đã đặt dấu chấm hết cho giấc mơ vô địch sau 12 năm ròng rã chờ đợi. “Tôi hiểu rằng tôi thực sự tập trung nhưng sự mệt mỏi đã khiến tôi thất bại”, Baggio nói về kỷ đầy niệm đau đớn.

Từ một tượng đài của Serie A, anh rơi xuống địa ngục. Trên đường phố Italy sau trận chung kết, những đứa trẻ cầm phấn vẽ nguệch ngoạc hình Baggio trước khi nhổ nước bọt, dẫm lên. Báo chí Italy nhấn chìm Baggio xuống bùn đen. HLV Arrigo Sacchi bỏ rơi Baggio trong gần như mọi lần triệu tập sau đó của ĐT Italy. Hiếm có cầu thủ nào trên thế giới đã nếm đủ mọi vinh quang và cay đắng như Roberto Baggio đã từng trải qua. Anh đã từng là thần tượng của mọi người dân Italia cho đến cái khoảnh khắc bi kịch ở Pasadena, anh đã từng là người được tung hô như một vị thánh rồi nhanh chóng bị gạt xuống bùn sâu chỉ vì một phút giây định mệnh. Sau khi giải nghệ, anh gần như biến mất hoàn toàn khỏi thế giới bóng đá và chỉ tập trung làm lão nông, một Phật tử nhằm tìm kiếm sự an yên trong tâm hồn.

>> Keowin – Cập nhật kèo bóng đá mới nhất hiện nay